Sương Anh

Nghe Lòng Mênh Mang

Trong một thoáng ta nghe lòng rất lạ
Hồn mênh mang lãng đãng như mây trôi
Một cảm giác thật lâng lâng khó tả
Thấy ấm lòng dù người rất xa xôi

 
Như làn khói có bao giờ tan vỡ
Tuy mong manh có tan biến bao giờ
Nhẹ nhàng bay hoà nhập vào hơi thở
Khiến tâm hồn thánh thoát nhập vào mơ

 
Bao ngày qua những ngón tay bấm tính
Đếm niềm vui theo từng phút thời gian
Biết có phải là thiên duyên tiền định
Hay chỉ là một giấc điệp mơ màng

 
Người ở bên ni người thì bên nớ
Hồn lang thang bỗng tương ngộ nơi đây
Ai xui khiến cho đôi mình gặp gỡ
Xa thiệt xa...nhờ Ô Thước xum vầy

 
Trời Paris hôm nay mưa nhiều lắm
Tùng giọt dài giọt vắn nối tiếp nhau
Mưa hạt rơi mỗi lúc càng thêm đậm
Ướt đất trời thấm tận trái tim sâu

 
Có khi nao trời nổi cơn giông gió
Đẩy thuyền tình tách khỏi bến yêu thương
Trong tâm tưởng bật lên câu hỏi nhỏ
Nghe lòng mênh mang...ngờ ngợ...khác thường

Sương Anh

Được bạn: vdn 25.10.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Nghe Lòng Mênh Mang"